Đặng Quang Chính

Viên Ngọc Tình Yêu



Xa xưa lắm anh lạc vào rừng vắng
Cảnh hoang sơ như níu kéo chân người
Trong hoang vắng bóng hình tiên nữ hiện
Như kéo lôi như mời mọc ân cần ...!

Em thuở đó như thiên thần áo trắng
Lòng ngưỡng một anh như con rối ngốc
Trải lòng ra nghe thánh nữ rao truyền
Bốn viên ngọc tìm ra em kết nghĩa ...!

Thời gian kia đáng tiếc nếu mất đi
Cơ hội đó qua đi buồn biết mấy
Lòng tin mất rồi thật đáng sợ vô cùng ...!
Ba viên ngọc quy anh trao em hết

Rồi một hôm nàng rời rừng hoang vắng
Về kinh đô tìm vui chốn phồn hoa
Gặp thần tài một người giàu có lắm
Nàng quên đi ba viên ngọc trong rừng…!

Nhưng rừng vắng lại càng thêm hoang vắng
Nét hoang sơ xua đuổi kẻ yêu nhau
Tiên nữ đâu bóng hình xa mờ nhạt
Tình cảm mất rồi vĩnh viễn xa nhau ...!

Đặng Quang Chính

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 2 tháng 2 năm 2021

Bình luận về Bài thơ "Viên Ngọc Tình Yêu"